phpKeGPSy Metrics {time:ms;} Spec {MSFT:1.0;} <-- Open play menu, choose Captions and Subtiles, On if available --> <-- Open tools menu, Security, Show local captions when present -->

- Editor: Đoàn Duy Tùng
- Translator: Lig Nguyễn, Ngọc Ánh, Khánh Hân, Shai

.:. 13 Reasons Why S02E13 .:.
Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật

 

Tôi đã suy nghĩ rất lâu
về những gì phải nói ngày hôm nay.

 

Làm thế nào để bày tỏ sự tôn trọng,
nhưng cũng nói ra sự thật.

 

Cháu thật sự thấy đau lòng khi nghĩ rằng
hành động của mình đã gây tổn thương bất cứ ai.

 

Khi nghĩ về những nỗi đau mà mình đã gây ra, cháu...

 

Cháu cảm thấy thật tồi tê. Mỗi ngày
cháu đều ước mình có thể quay lại lúc đó.

 

Cháu đã quen với kiểu văn hóa tiệc tùng và xã giao.

 

Và nhiều người trong số chúng ta chưa bao giờ đặt câu hỏi,
nhưng đã đến lúc để đặt câu hỏi.

 

Và cháu biết mình cần là người để làm ví dụ.

 

Cháu... cháu cố gắng mỗi ngày
để trở thành người tốt hơn,

 

trở thành người mà bố mẹ cháu đã nuôi dưỡng.

 

Và để trở thành ảnh hưởng tích cực
của trường Trung học Liberty.

 

Đó là niềm hy vọng chân thành nhất của cháu
mà ngài có thể cho phép cháu làm vậy.

 

Cảm ơn thưa ngài.

 

- Hội đồng quận có chấp nhận bài diễn văn này không?
- Chúng tôi có, thưa thẩm phán.

 

Trước khi kết án,

 

nạn nhân cũng muốn thực hiện quyền
đưa ra tuyên bố của riêng mình.

 

Tiến hành đi.

 

Tôi phải thừa nhận,

 

khi tôi được yêu cầu phát biểu hôm nay,
Tôi đã không muốn.

 

Để đứng lên trước mặt tất cả mọi người,

 

nhưng đó là những gì Hannah xứng được nhận.

 

Thưa thẩm phán, cảm ơn ngài
vì trao cơ hội triệu tập đến tòa này.

 

Nếu phần đầu bài phát biểu của cháu ổn,

 

cháu muốn giải quyết trực tiếp cho bị cáo.

 

- Làm ngay luôn.
- Sao lại không?

 

Vào cuối tuần đầu tiên của tháng 9,
bố mẹ cháu ra ngoài thị trấn,

 

và em trai của cháu đã ở cùng ông bà.

 

Cháu muốn tổ chức một bữa tiệc,

 

kiểu như cháu nghĩ một đội trưởng
đội cổ vũ nổi tiếng nên làm thế.

 

Bạn trai cháu đã ở đó.

 

Chúng cháu đã uống rượu.

 

Chúng cháu quyết định đi lên phòng của cháu.

 

Cháu nhớ lúc mình ân ái với cậu ấy,

 

và rồi cháu...

 

Và cháu bắt đầu chìm vào giấc ngủ...
hoặc là ngất đi.

 

Cháu chỉ... cháu nhớ mình nghĩ rằng

 

cháu chỉ cần nhắm mắt vài phút.

 

Rồi cậu ấy...

 

Rồi cậu ấy bước ra khỏi phòng cháu.

 

Và rồi cháu nhớ mình tỉnh giấc cùng với cậu kia,
đang cởi đồ lót của tôi.

 

Cháu nhớ cảm giác cậu ta đẩy thứ đó vào người cháu.

 

Cháu có lẽ sẽ không nhớ chi tiết,

 

nhưng cháu sẽ không bao giờ quên sự kinh hoàng tột độ

 

của cảm giác sức nặng của cậu ta đè trên người cháu,

 

của việc không thể thở được.

 

Khi cháu mở mắt, cháu đã ở một mình
trong bể tắm nước nóng với cậu ta.

 

Và...

 

Cách cậu ta nhìn cháu,
có gì đó trong đôi mắt ấy.

 

Và cháu đã hoảng sợ.

 

Cháu muốn chậm lại, nhưng cậu ta bảo cháu
đừng là một đứa thích đùa giỡn.

 

Và cậu ta đã đẩy cháu xuống ghế.

 

Và nói rằng cậu ta rất vui khi cháu đã đợi cậu ta.

 

Rồi cậu ta cởi quần jean của cháu,
tiếp theo là đến đồ lót.

 

Và cậu ta nói nếu cháu khoe thân nhiều hơn,

 

mọi người sẽ không nghĩ cháu là một đứa đồng tính.

 

Cậu ta đã dùng một từ khác.

 

Và rồi cậu ta túm lấy cháu,
đưa tay vào trong đùi.

 

Lúc đó, chúng tôi chỉ có một mình,
và hắn ta đến đón tôi.

 

Hắn ta nhấc tôi lên và đưa tôi ra sau hàng rào.

 

Và hắn ta nằm đè trên người tôi,
và bắt đầu cởi quần của tôi.

 

Tôi đã phản kháng và phản kháng,

 

nhưng lúc đó hắn 18 và tôi chỉ mới 12 tuổi.

 

Sau này cháu phát hiện ra rằng,
tên hậu vệ này có chút tiếng tăm.

 

Khi hắn thức dậy từ giường cháu và rời đi,

 

bạn cùng phòng của chúng đã đến và nói rằng
điều này xảy ra với hầu hết các cô gái.

 

Tôi là một cộng tác viên học năm hai.

 

Hắn mời tôi đến một cuộc họp chiến lược
trong phòng khách sạn của mình.

 

Hắn ta đã đáp lại qua cánh cửa trong chiếc áo choàng tắm.

 

Tôi đã dành cả đêm đó để nhấn mạnh rằng
chúng tôi cùng nhận vụ án.

 

Vào cuối năm đó, tôi đã bỏ đi.

 

Tôi đã giữ đứa trẻ cho gia đình này,
trong khoảng, tôi cho là, hai năm.

 

Hắn là mục sư trẻ của tôi.

 

Người anh họ thứ hai của tôi.

 

Thưa thẩm phán,
khi chúng ta rời khỏi căn phòng xử án này.

 

Bryce Walker phải rời đi,

 

tin chắc rằng cậu ta đã chọn sai người để quan hệ.

 

Cháu cứ liên tục liếc nhìn qua vai mình

 

để tìm con quái vật ăn mặc
giống như một đứa trẻ nổi tiếng,

 

liên tục né tránh và giả định
những điều tồi tệ nhất trong mỗi chàng trai.

 

Phán quyết mà ngài đưa ra hôm nay có thể nói cho
Bryce Walker biết những gì cậu ta làm là sai trái.

 

Có thể nói, bất cứ chàng trai hay
người đàn ông nào hành xử như cậu ta.

 

Và có thể nói với những nạn nhân như cháu rằng,
câu chuyện của chúng ta rất nghiêm trọng.

 

Xin cảm ơn.

 

Bên khởi tố đã tiến hành đề nghị kết án.

 

Bên bào chữa có đóng góp thêm gì không?

 

Thưa thẩm phán,
đây là một sự kiện vô cùng đáng tiếc.

 

Và cuộc sống của hai người trẻ đã thay đổi mãi mãi.

 

Bryce đã mất toàn bộ học bổng.

 

những thứ có thể là điều kiện tốt cho
một mùa giải vô địch.

 

Đã có sự hối tiếc ở tất cả các bên.

 

Chúng tôi kêu gọi tòa án
để hai người trẻ tuổi này tái dựng

 

và quay trở về với cuộc sống của họ.

 

Đây hoàn toàn là một bi kịch.

 

Với tư cách thẩm phán,
vai trò của tôi là phán xét cả hai bên.

 

Và luật bang California yêu cầu
mọi thẩm phán phải phán xét việc cải tạo giáo dục

 

và quản chế đối với những người phạm tội lần đầu.

 

Tôi muốn thấy hai người trẻ này

 

chú ý hơn đến cuộc sống
và những lựa chọn của họ.

 

Nhưng tôi không muốn làm gì gây nên hiểm họa thêm nữa.

 

Cậu Walker...

 

Tôi mong đợi cậu đi trên con đường thẳng và hẹp.

 

Tôi kết án cậu 3 tháng quản chế.
Kết án.

 

Thưa thẩm phán, 3 tháng quản chế sao?

 

Kết án.

 

Tôi tức giận. Tôi buồn.

 

Và tôi vẫn không hiểu những chuyện đã xảy ra như thế nào, ra sao.

 

Nói cho tôi nghe về búp bê tình dục
được tìm thấy ở nhà của cô Davis.

 

Hay chuột chết
trong tủ khóa của cậu Dempsey.

 

Hành động phá hoại xe của cậu Padilla.

 

Thật nhảm nhí.

 

Thế còn mục tiêu cậu gửi đến con trai tôi thì sao?

 

Cháu không làm những chuyện đó.

 

Chúng tôi có vài đứa trẻ nói rằng
cậu ta đã đe dọa những nhân chứng,

 

tham gia vào tội phá hoại tài sản.

 

Mọi người đều nói mấy thứ chuyện chết tiệt này,
nhưng nó chả đúng.

 

Khẩu súng đâu?

 

Cháu chưa bao giờ đụng vào khẩu súng nào trong đời cả.

 

Thưa thẩm phán, Bryce Walker được tại ngoại
chỉ trong vòng vài giờ sau khi bị bắt,

 

và Justin đã bị nhốt trong trại giam giữ
vị thành niên gần 1 tháng rồi.

 

Tôi nhận thức được thời gian.

 

Trường hợp liên quan đã xong từ hôm nay.

 

Lời cầu xin của Justin là
giấy tờ cũng phải xong.

 

Đã hiểu, thưa cố vấn, nhưng với một vị thành niên,
thì cậu ta phải bị tam giam.

 

Chúng tôi đã tìm Amber Foley
trong nhiều tuần liền, thưa thẩm phán.

 

- Không tìm được cô ta ở bất cứ đâu.
- Cứ tiếp tục tìm kiếm. Cho đến lúc đó, cậu ta vẫn bị tam giam.

 

Sĩ quan?

 

Đợi đã, Justin. Bọn cô đang nhận vụ này.

 

Cháu biết. Cảm ơn.

 

Chúng tôi vẫn đang học tất cả những cách
mà mình đã thay đổi.

 

Tất cả những thứ chúng tôi đánh mất.

 

Tớ rất tiếc.

 

Thật điên rồ.

 

Nhưng bằng cách nào đó tớ vẫn cảm thấy mạnh mẽ hơn.

 

Đợi đã, Justin đâu ạ?

 

Họ sẽ chỉ thả cậu ta khi có người giám hộ,
và thẩm phán sẽ không chịu giải quyết.

 

Mẹ và chú đã nộp các giấy tờ khẩn cấp,
nhưng tối thiểu trong vòng 24 giờ.

 

Tôi sẽ đưa gửi kiến nghị tới Purdy.
Anh ấy ấy nợ chúng ta.

 

Cô có muốn bắt đầu theo thứ tự của trường không?

 

Ừ.

 

Bọn cô đã yêu cầu án lệnh của thẩm phán
buộc nhà trường phải bảo vệ cháu.

 

Để giữ cậu ta tránh xa cháu.

 

Cảm ơn cô.

 

Mẹ, liệu tổ chức của mẹ...
ý con là, họ có đồng ý chuyện này không?

 

Mẹ đã rời khỏi tổ chức...
để làm việc với Dennis trong những vụ như thế này.

 

Chuyện đó thật...

 

Thật tuyệt.

 

Chúng tôi chỉ vừa mới tìm ra cách làm thế nào
để tiếp tục cuộc sống của mình.

 

Liên hệ dịch vụ dịch thuật chuyên nghiệp
WTranz@hotmail.com - 096.8577.065

 

HLV nói ta nên bỏ trống tủ khóa
cho đến cuối năm này.

 

Tớ đang chuyển đi.
Đến Hillcrest.

 

Hillcrest sao? Cậu có đủ điểm vào đó không?

 

Không chính xác lắm.

 

Tớ cho là những trường tư cũng cần sân bóng.

 

Ừ. Đồng phục và tất cả những thứ chết tiệt đó.

 

Nói về việc này...

 

không phải tất cả tín chỉ của tôi đều được chuyển,
nên tôi vẫn đi như là một học sinh.

 

Điều đó có nghĩa tớ sẽ gặp lại cậu
trên sân cỏ mùa thu này.

 

- Họ để câu chơi bóng sao?
- Đúng thế. Gặp lại cậu ở vũ hội.

 

Đợi đã.

 

Vậy còn cậu và Chloe?

 

Ừ. Vẫn chung thủy.

 

Có vấn đề gì hả?

 

Chăm sóc tốt bản thân mình, Zachy.

 

Tôi nói "tiếp tục" và không phải là "bước tiếp"
bởi theo vài cách nào đó...

 

ta sẽ không hoàn toàn bước tiếp sau những chuyện đã xảy ra.

 

Cuộc gặp của em với bác sĩ tâm lý học
của quận đã diễn ra tốt đẹp

 

và những báo cáo về chương trình
chuyển hướng của em rất tuyệt vời.

 

Đó là một chương trình tốt.

 

Nói cô biết tại sao.

 

Đầu tiên thì nó rất khó.

 

Cô biết đấy, đi bộ đường dài và cắm trại.

 

Nhưng chỉ sau một vài ngày,

 

với mọi thứ bị vạch trần,
chỉ còn lại với suy nghĩ của mình và...

 

học được nhiều thứ.

 

Và em đã học được gì?

 

Việc em có thể chọn cách phản ứng với mọi thứ.

 

Thậm chí nếu tức giận,
cô đơn, hay gì đi nữa,

 

em vẫn kiểm soát được hành động của mình.

 

Em không thể kiểm soát được việc người khác làm,
nhưng em có thể kiểm soát phản ứng của mình.

 

Em có nghĩ mình đã sẵn sàng trở lại chưa?
Em có nghĩ mọi chuyện sẽ khác không?

 

Vâng, em cho là thế.

 

Em đã sẵn sàng.

 

Hiệu trưởng Bolan quan tâm việc
thầy cô phải thật để mắt đến em.

 

Em hiểu.

 

Và việc trở lại của em sẽ không dễ dàng.

 

Không, em biết mà.

 

Này.

 

Chào! Chào ah.

 

Chào.

 

- Anh trở lại rồi!
- Anh đã trở lại.

 

- Anh trông rất tốt.
- Cảm ơn.

 

Ừ, rõ ràng là ánh sáng mặt trời tự nhiên và tập thể dục đều,

 

kiểu như, tốt cho chúng ta hay thứ gì đó.

 

- Thứ gì đó.
- Ừ, thứ gì đó.

 

Tin tốt là anh trở lại ngay đúng lúc vũ hội mùa Xuân.

 

Và anh quyết tâm quay lại kịp thời để đưa em đến.

 

Ý anh là, hay ta có thể quên nó đi.

 

- Ta có thể làm việc khác.
- Ừ, không, ý em là...

 

Em... em sẽ đến vũ hội, với Eric.

 

Được rồi.

 

- Tuyệt.
- Vâng.

 

Chúng em như kiểu đang hẹn hò.
Chỉ trong khoảng, một vài tuần.

 

Ừ, tuyệt. Em biết đấy, cậu ta...
Eric là người tốt, nên...

 

Ừ, thật tuyệt.

 

Vâng.

 

- Em phải đi rồi.
- Ừ, anh cũng thế.

 

Em thật sự mừng vì anh đã trở lại.

 

Cảm ơn em.

 

Mừng vì trở lại.

 

- Tạm biệt.
- Tạm biệt.

 

Sao rồi cậu?

 

Và tôi sẽ không nói
"trở lại với bình thường"

 

bởi cuộc sống sẽ không bao giờ
trở lại bình thường được nữa.

 

Trước khi tôi bắt đầu,
tôi không tin vào tôn giáo.

 

Đuợc thôi. Dịch vụ có thể cung cấp bất cứ gì cô muốn.

 

Chỉ là... mẹ tôi luôn nói rằng chúng tôi nên tuân thủ,

 

và có niềm tin, chấp nhận những gì đến với chính mình.

 

Và tôi nghĩ dạy con người trở nên tích cực.

 

Tôi cho là tuân theo và chấp nhận thật nhảm nhí.

 

- Thứ lỗi cho lời nói của tôi.
- Tôi không đồng ý.

 

Vậy hãy nói tôi biết,

 

tại sao lại chọn nhà thờ cho lễ tế của Hannah?

 

Chúng tôi... đều xuất thân từ gia đình theo đạo,

 

và đó là thứ chúng tôi cũng có hướng
tôn sùng một chút, và nghĩ có lẽ nó là...

 

thứ mà Hannah nên có trong đời mình.

 

Chúng tôi xấu hổ.

 

Chúng tôi đã xấu hổ để có một đám tang.

 

Hay một dịch vụ.

 

Nhưng rồi, sau mọi chuyện xảy ra,

 

nếu có Chúa,
tôi muốn ngài thấy rằng...

 

cô con gái bé bỏng của chúng tôi
xứng đáng với sự quan tâm của n.

 

Ngài sẽ thế.

 

Ngài sẽ nhìn thấy điều đó.

 

Một vài nơi khác mà chúng tôi gọi,

 

với hoàn cảnh cái chết của Hannah...

 

Hãy để tôi đảm bảo với hai người...

 

không có sự phán xét nào từ phía tôi.

 

Không liên quan đến quyết định của Hannah

 

hay tình huống đã dẫn cô bé đến đây.

 

Và tôi hi vọng một ngày nào đó,
hai người sẽ giải phóng chính mình

 

từ bất cứ sự xấu hổ nào
mà hai người vẫn có thể cảm thấy tốt.

 

Cuộc đời chia ra làm hai giai đoạn "Hannah" và "sau Hannah."

 

Tớ không có bất cứ gì để so sánh.

 

Tớ đã sống ở đây cả đời mình.

 

Nó giống như việc hỏi Han Solo, "Không trung là thế nào?"

 

Cậu là một mọt thực sự, phải không?

 

Tớ thấy ngưỡng mộ điều đó.
Có can đảm trong việc trở thành mọt.

 

Ký ức đôi khi là cứu cánh.

 

Và đôi lúc chúng là sự tra tấn.

 

Tớ đã đúng.

 

Cậu là một trong những tên mọt dũng cảm mà tớ từng biết.

 

Họ yêu cầu tớ phải phát biểu.

 

Ở buổi lễ của cậu.

 

Cậu sẽ làm sao?

 

Tớ không biết phải nói gì nữa.

 

Hoặc nếu tớ có thể tin bản thân mình không được tức giận.

 

Vậy thì hãy tức giận đi.

 

Hoặc nếu tớ có thể nói những gì mình thật sự cần nói.

 

Tớ nghĩ là cậu có thể đấy.

 

Ta nắm giữ những kỷ niệm...

 

bởi chúng là những gì ta bỏ lại.

 

Lần này cậu làm rất tốt đấy.

 

Giờ cậu có thể nhìn.
Không còn dấu phẩy nào nữa.

 

Cảm ơn anh.

 

Và ta có một sự thôi thúc phải nhớ,

 

để tưởng niệm một khoảng thời gian khác,

 

để nắm giữ điều này lâu nhất ta có thể.

 

Điều mà tớ sợ nhất là...

 

lãng quên cậu.

 

Vậy thì đừng.

 

Điều thứ hai mà tớ sợ là
tớ không thể quên được cậu.

 

Cậu có nhớ vũ hội mùa đông không?

 

Không phải điệu nhảy chậm, nhưng mà...

 

bài hát mà ta nhảy vòng quanh
như những đứa ngốc và trông như bị khùng.

 

Giống như những tên đần thật sự.

 

Ừ.

 

Sao hả?

 

Không lý do gì cả.

 

Tớ chỉ muốn cậu nghĩ về nó ngay lúc này thôi.

 

Nhưng hôm nay...

 

ta phải bước đi.

 

Chúng ta ở đây để nói lời tạm biệt với Hannah.

 

Một hành động không định nghĩa một cuộc đời.

 

Chúng ta kỷ niệm sự tốt đẹp của cuộc đời cô bé,

 

dù cho cái chết bi thương của cô bé không thể quên đi.

 

Tôi rất vui khi thấy rất nhiều bạn của Hannah ở đây hôm nay.

 

Hannah có một trái tim cao thượng,

 

mà cô bé rất hào phóng
được chia sẻ với tất cả chúng ta.

 

Vậy nên, làm ơn, hãy đối xử tử tế với nhau.

 

Nó mơ ước được đến New York
để trở thành nhà văn.

 

Tôi không chắc lúc nào mà
ước mơ đó trở nên bất khả thi với con bé.

 

Hannah là ước mơ của tôi.

 

Và giờ thì tôi mơ ước thay Hannah
cũng như cho bản thân mình.

 

Và tất cả các bạn cũng vậy.

 

Vậy nên, làm ơn,

 

sống cho ước mơ của mình,

 

và mơ ước thay cho Hannah,

 

và đừng để cho bất cứ ai
tước nó khỏi mình.

 

Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

Đừng từ bỏ chúng.
Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

 

Hannah Baker bước vào cuộc sống
của tôi vào cuối mùa hè,

 

giống như một vì sao rơi xuống trái đất.

 

Không giống với bất cứ thứ
gì tôi đã từng thấy.

 

Không giống bất cứ ai tôi đã từng gặp,

 

cậu ấy hài hước và thông minh,

 

thất thường và... dữ dội,

 

và xinh đẹp.

 

Và...

 

tôi đã yêu cậu ấy.

 

Tôi đã yêu cậu ấy rất nhiều.

 

Và tôi hỏi cậu ấy mỗi ngày
tại sao lại làm như vậy?

 

Nhưng tôi không nhận được câu trả lời nào.

 

Cậu ấy đã mang nó đi cùng lúc ra đi.

 

Bỏ lại tôi. Bỏ tất cả chúng ta,

 

giận dữ, trống rỗng, hoang mang.

 

Và tôi biết nỗi đau đó sẽ
không bao giờ biến mất.

 

Nhưng sẽ có một ngày tôi không
còn cảm thấy nó từng phút nữa.

 

Và sự giận dữ sẽ không còn mãnh liệt.
Những cảm xúc khác cũng sẽ phai mờ đi,

 

và tôi sẽ chỉ còn lại tình yêu.

 

Một người bạn tốt từng nói với tôi:

 

"Tớ có thể yêu cậu và vẫn để cậu đi."

 

Vậy nên Hannah,

 

tớ yêu cậu.

 

Và tớ để cậu đi.

 

Tớ nhớ cậu.

 

Tớ hi vọng dù cậu đi bất cứ đâu tiếp,

 

cậu sẽ cảm thấy sự thanh thản,

 

an toàn,

 

theo cách mà cậu chưa bao giờ
cảm thấy khi ở đây.

 

Dù cậu đi bất cứ đâu,

 

hi vọng rằng cậu luôn biết tớ yêu cậu.

 

Mọi chuyện vẫn ổn chứ?

 

Vâng. Không, cháu chỉ...

 

- Cháu chỉ đang suy nghĩ một chút thôi.
- Tất nhiên rồi.

 

Ta sẽ không làm phiền cháu nữa.

 

Cháu có thể hỏi ngài...

 

ngài có tin vào linh hồn bất tử không?

 

Ta có.

 

Thế ngài có nghĩ Hannah sẽ xuống địa ngục không?

 

Vì cậu ấy đã giết chính mình.

 

Ta không.

 

Ta nghĩ Chúa mà ta tin tưởng,
Chúa công bằng

 

sẽ rủ lòng thương đối với
một linh hồn như cô bé.

 

Nếu Chúa tha thứ cho cậu ấy,
chúng ta cũng nên như vậy.

 

Ta tin rằng chúng ta nên noi theo
tấm gương của Người, nhưng...

 

không phải lúc nào cũng dễ.

 

Và ngài có nghĩ...

 

Chúa tha thứ cho chúng cháu không?

 

Những người đã khiến cậu ấy thất vọng?

 

Ta nghĩ Người có.

 

Clay, cháu không cần phải
tin vào linh hồn bất tử

 

để tin rằng họ tiếp tục sống với chúng ta.

 

Chờ đã, ý ngài là gì ạ?

 

Chỉ là... chúng ta đã mất Hannah,

 

nhưng không mất đi những thứ cô bé đã cho chúng ta.

 

Lòng trắc ẩn, sự thấu hiểu, tình yêu thương.

 

Chúng không mất đi.

 

Làm cách nào chúng ta có thể
chăm sóc bản thân mình

 

và quan tâm đến nhau?

 

Và tôn vinh cuộc sống của Hannah

 

và để điều ấy nhắc nhở chúng ta phải nắm giữ lấy nhau,

 

và khoảng thời gian quý báu mà chúng ta có.

 

Cậu có nhớ lần đầu bọn tớ gặp cậu không?

 

Ở cái bàn đằng kia.

 

Cậu nghĩ bọn tớ dở hơi.

 

Không. Tớ chỉ, giống như
là sợ và ngạc nhiên thôi.

 

Ý tớ là các cậu rất dũng cảm.

 

Tớ không nhớ mình đã từng dũng cảm.

 

Việc này... việc này có thể
không thích hợp trong một lễ tưởng niệm,

 

đặc biệt là sau tất cả những gì đã xảy ra.

 

Tớ đã... tớ đã cố gắng... 2 tuần nay

 

để có dũng khí hỏi cậu...

 

liệu cậu có muốn tới Vũ hội mùa Xuân

 

giống như là hai người hẹn hò không?

 

Vì tớ nghĩ chúng ta đang hẹn hò,
nhưng tớ cũng không chắc nữa.

 

Tớ nghĩ là chúng ta đang hẹn hò.

 

Thật không?

 

Ý tớ là tớ không chắc là tớ đã
sẵn sàng để hẹn hò, nhưng...

 

Ý tớ là chúng ta đang.

 

- Vậy nên tớ đồng ý.
- Đồng ý.

 

- Tớ sẽ đi.
- Được rồi. Chúa ơi.

 

Có sao không khi mà tớ mời
cậu tại bàn của Hannah?

 

Đây là bàn của tất cả chúng ta.

 

Và tớ nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý chuyện này.

 

Cậu ấy có lẽ sẽ bắt cậu giải thích về mấy bức tranh kỳ quái.

 

Ừ, ai chọn những bức tranh này chứ?

 

Này, anh bạn!

 

Ôi trời ơi, cậu đang nghiền nát tớ.

 

Cậu giống như chẳng thay đổi gì cả.
Bọn này phải bắt cậu làm gì đó thôi.

 

Được. Chắc chắn rồi.

 

Thế đếch nào mà Bryce chị bị 3 tháng còn cậu thì 6?

 

Cậu không thấy tức à?

 

Tớ nghĩ là tớ không ngạc nhiên lắm.

 

Thực ra là cháu sẽ dành một năm
để nghỉ ngơi. Cháu sẽ đi châu Âu,

 

nghe có vẻ nhàm chán, nhưng thực ra, Châu Á mới là nhàm chán.

 

Ý cháu là cháu có thể tới Goa,
nhưng mà cháu không đi.

 

Cháu là người hoài cổ.

 

Thực ra cô đang nghĩ đến chuyện đi du lịch một mình.

 

Chúa ơi, cô nên đi. Cô chắc chắn nên đi.

 

Sự thông minh của cậu ấy
làm cháu khá khó chịu.

 

Cháu không thích khi có người thông minh hơn cháu.

 

Nhưng không sao vì cậu ấy rất dễ thương ạ.

 

Thật tốt khi mọi người đều tới.

 

Có lẽ mẹ nên, ừm, để hai con hàn huyên một chút.

 

Có thể con có chuyện gì đó muốn nói.

 

Vâng, có ạ.

 

Được rồi.

 

Có... có chuyện gì?

 

Thì...

 

Tớ nghĩ mẹ tớ đã giải thích với cậu về việc bà ấy
giúp cậu thoát khỏi lệnh bắt giam khẩn cấp.

 

Phải, cô ấy đã giải thích.

 

Vấn đề là điều đó chỉ là tạm thời thôi.

 

Và vì cậu vẫn chưa 18 tuổi
trong gần một năm nữa,

 

một khi hết thời hạn, cậu sẽ bị giám hộ bởi bang.

 

Ừ, nhân viên công tác xã hội đã nói cho tớ biết.

 

Được rồi.

 

Và chỉ có duy nhất hai trung tâm bảo trợ xã hội
mà cậu có thể tới trên đất nước này,

 

và cậu không thể tốt nghiệp tại Liberty và nhiều thứ khác nữa.

 

Bố mẹ tớ...

 

Ý tớ là tớ và bố mẹ tớ...

 

muốn biết liệu cậu có muốn họ nhận cậu làm con nuôi không?

 

Đợi đã, sao cơ?

 

Giống như, nhận cậu về làm con trong gia đình tớ.

 

Ý cậu là tớ sẽ làm anh em cậu?

 

Chà, tớ không quen lắm
với mấy từ đó, nhưng...

 

Đợi đã. Sao cậu lại hỏi tớ mà không phải họ?

 

Bởi vì thực ra đó là ý của họ.

 

Và mới đầu tớ đã nghĩ nó nghe có vẻ...

 

ngớ ngẩn.

 

Và họ đã để tớ quyết định.

 

Vì tớ là người đã mang cậu
đến cuộc sống của họ trước.

 

Và...

 

có lẽ đó là một ý hay, thế nên...

 

Cậu đang...

 

Cậu đang khóc đấy à?

 

Cậu biết là tớ thực sự
rất thê thảm đúng không?

 

Chà... A, ừ.

 

Nhưng cậu đã cai nghiện và
tham gia các cuộc gặp gỡ.

 

Và B, tớ cũng thê thảm
theo cách nào đó, nên...

 

Được rồi. Đồng ý.

 

Tớ muốn được nhận làm con nuôi.

 

Được rồi. Tốt lắm.

 

Liên hệ dịch vụ dịch thuật chuyên nghiệp
WTranz@hotmail.com - 096.8577.065

 

Tất cả mọi thứ tác động đến nhau.

 

Tất cả mọi người tác động đến nhau.

 

Thằng khốn Tyler Down đã quay lại.

 

Rồi sao?

 

Thế nên tớ muốn đập vỡ đầu nó.

 

Ừ, đấy là một ý tưởng tuyệt vời
trong thời gian đặc biệt này.

 

Chuyện trên sân, chuyện với Marcus...

 

Nó làm chúng ta mất một mùa giải.
Chúng ta phải làm gì đó.

 

Chúng ta sẽ không làm bất cứ chuyện ngớ ngẩn nào.

 

Tớ đang trong thời gian quản chế.

 

Phải, tớ biết. Tớ hiểu ý cậu.
Tớ sẽ lo vụ này.

 

Bố cậu đánh cậu chưa đủ đau
vì cậu vẫn là một thằng ngốc.

 

Lần cuối khi cậu cố giúp, cậu gần như
phá hỏng vụ bào chữa của tớ.

 

Nhưng không có chuyện nào gây hại cho cậu.

 

Sẽ chẳng ai tin là tớ không hề biết gì về
tất cả những thứ khốn khiếp mà cậu đã làm.

 

Tớ đã phải mời luật sư của tớ cho cậu.

 

Nếu phải làm, tớ sẽ nhận tội thay.
Tớ đã giúp cậu vô tội.

 

Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu
giết Clay Jensen trong xe của tớ?

 

Tớ biết mấy thằng đó có thể gây rắc rối cho chúng ta.
Và đúng là như thế.

 

Ừ, cậu đã giúp.

 

Tớ... Nói cho tớ biết cậu muốn tớ làm gì?

 

- Được chưa, tớ sẽ sửa sai.
- Tớ muốn cậu mặc kệ nó.

 

Và mặc kệ tớ.

 

Chúng ta kết thúc rồi.

 

Mack nói các cậu đã trò chuyện rất vui vẻ.

 

Ừ. Cậu ấy đang hẹn hò với Eric nhỉ?

 

Ừ. Tuyệt lắm.

 

Cậu ổn, đúng không?

 

Ý tớ là cảnh giác một chút.

 

Mấy thằng VĐV khốn khiếp đó không
vui về chuyện trên sân và mùa giải lắm đâu.

 

- Ừ, tớ sẽ cẩn thận.
- Tốt.

 

Và cậu biết đấy...

 

về tất cả...

 

Ừ, không, tớ cũng vậy.

 

- Nó hơi thê thảm một chút.
- Ừ, hoàn toàn như vậy.

 

Này.

 

Cậu biết không, việc bị chuyển đi, thực ra rất tốt.

 

Tớ đã nhận ra rất nhiều điều, nên...

 

- Cậu biết đấy.
- Tốt lắm, anh bạn.

 

Vậy chúng ta tốt cả chứ?

 

Ừ, chắc chắn rồi.

 

- Tuyệt lắm.
- Ừ.

 

Này, có lẽ chúng ta có thể đi xem một buổi
trình diễn khác vào hôm nào đó.

 

Tớ không biết nữa, anh bạn. Tớ...

 

Tớ không nghĩ vậy.

 

Nhưng thật tuyệt khi thấy
cậu quay lại và sống tốt.

 

Ừ, cảm ơn, anh bạn.

 

Ý tớ là làm sao cậu có thể không điên lên được.

 

Tớ chỉ...

 

Nó điên rồ, nhưng làm tớ ngạc nhiên.
Tớ nghĩ vậy.

 

Và tớ chỉ cảm thấy thanh thản
khi mọi chuyện kết thúc.

 

Vậy là mọi chuyện đã kết thúc?

 

Không hầu tòa, không còn bất cứ
chuyện pháp lý gì nữa? Kết thúc rồi?

 

Kết thúc.

 

Và tớ ổn.

 

Cậu sẽ đi dạ hội lần này chứ?

 

Cái nào? Vũ hội mùa Xuân à?

 

- Tại sao tớ phải tới đó?
- Tớ không biết.

 

Có thể sẽ rất vui.

 

Tớ không đi dạ hội.

 

Cậu có thể đi.

 

Không.

 

Tớ chỉ nghĩ là đó có thể là
lần đầu sau khi tớ quay lại.

 

Và tớ có thể cho mọi người thấy là
tớ không trốn tránh hay gì đó.

 

Thôi quên đi.

 

Đệch.

 

Được thôi. Chúng ta sẽ đi.

 

Em tưởng từ lúc em không nghe gì về anh
nữa sau chuyện em nói với anh về Lucas...

 

Ừ, anh đã gửi cho em 3 tin nhắn.

 

Phải, và chúng nghe như là anh
không thực sự muốn em gọi lại.

 

Được rồi. Được rồi. Thật sao?

 

Anh nghĩ em đã quen với
chuyện có người theo đuổi em.

 

Và em đã quen với chuyện chạy trốn.

 

Có lẽ vậy.

 

Chà, em không chạy trốn.

 

Đến lúc cô phải đi rồi.

 

Cảm ơn vì cô đã đến.

 

Cảm ơn cháu vì đã mời mọi người đến.

 

Cháu đã thấy cửa hiệu được cho thuê?

 

Cô sẽ chuyển tới New York.

 

Đó luôn là ước mơ của Hannah.

 

Con bé không bao giờ thực hiện được.
Nên cô tới đó thay cho nó.

 

Cô...

 

Cô không chắc mình nên đưa cháu thứ này,

 

nhưng sau khi nghe cháu nói, cô nghĩ...

 

Cô nghĩ sẽ không sao.

 

Cô đã tìm thấy nó ở một trong những
máy tính cũ khi cô đang dọn cửa hiệu.

 

Hannah đã viết nó.

 

"Những lý do tại sao không."

 

Cháu có ở trong đó.

 

Ít nhất là một lần, có lẽ là hai.

 

Có phải... có phải con bé
gọi cháu là "Mũ bảo hiểm"?

 

Vâng. Đúng ạ.

 

11 lý do.

 

Con bé viết khá ngắn.

 

Nhưng nó đã bỏ sót rất nhiều.
Cháu biết điều đó, đúng không?

 

Không cần biết có thể có
bao nhiêu lý do tại sao.

 

Luôn có nhiều lý do tại sao không hơn.

 

Cháu biết ạ.

 

Cô ước cô gặp cháu khi con bé còn sống.

 

Cháu cũng ước như vậy.

 

Chà...

 

Tạm biệt cháu.

 

Tạm biệt cô.

 

Tại sao mày lại quay lại?

 

Tớ đã hoàn thành xong chương trình.

 

Phải, mày đã gây ra rất nhiều chuyện khốn khiếp.

 

Tớ xin lỗi vì mọi thứ.

 

- Nếu tớ làm gì hại đến cậu...
- Họ đã hủy cả mùa bóng.

 

Tớ đã hành động trong lúc tức giận và hoang mang.

 

- Vậy hả?
- Và tớ sẽ làm tốt hơn.

 

Và tớ mong chũng ta có thể học cách nói chuyện với nhau...

 

Vì Chúa! Mày phá hỏng cuộc đời tao, thằng ái!

 

Đứng lên.

 

Tớ xin lỗi!
Làm ơn, tớ thật sự xin lỗi!

 

Giữ nó.

 

Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi.

 

Chúng ta có thể sống tốt hơn.

 

Chúng ta có thể làm tốt.

 

Nhưng chúng ta vẫn đang sống trong thế giới luôn
dùng mọi cách để hủy hoại chúng ta.

 

- Này, chiếc xe của em sao rồi?
- Cũng sắp xong rồi.

 

Em chăm sóc nó bất cứ lúc nào em không ở trường

 

và cả lúc em đáng nhẽ phải ở trường.

 

Chiếc xe đó từng rất đẹp.
Này, sao chúng ta không đến nhà em nhỉ?

 

- Được chứ?
- Em nghĩ chỗ anh thì gần hơn.

 

Nhà anh ở hướng ngược lại.

 

- Em không muốn cho anh gặp gia đình.
- Không phải thế.

 

Chỉ là em cần thêm thời gian.

 

Được rồi.
Vậy mai gặp lại nhé?

 

Nghe này, em cần phải lo vài thứ vớ vẩn.

 

Thứ vớ vẩn, như là nhảy hả?

 

Ừ, Alex và Jess sẽ đi. Như một cặp.

 

Ừ, anh thấy đấy, đúng là vớ vẩn.

 

Và em không muốn bắt ép anh, nên...

 

Cảm ơn em.

 

- Sau đó em sẽ đến nhà anh?
- Tất nhiên.

 

Và mẹ mua cho tớ trò chơi về việc hóa thân
thành bông hoa hay cái quỷ gì đó.

 

Nghiêm túc đó.

 

Nhưng tớ bảo bố là tớ thích trò lái xe
vì bố chưa chịu cho tớ tự lái xe thật.

 

- Lý luận gỏi đấy.
- Ừ, tớ biết mà.

 

Sáng nay, tớ đã thủ dâm ba lần.

 

Tớ không muốn biết chuyện đấy.
Sao cậu lại nói với tớ?

 

Vì tớ nghĩ cậu sẽ thấy mừng cho tớ.

 

Thật ra, tớ rất vui cho cậu.
Chuyện đó, ấn tượng đấy.

 

- Cảm ơn.
- Ừ.

 

Tớ lo lắng về việc sẽ nhảy với Jess.

 

Tớ không muốn đến vũ hội mà
chỉ ngồi một chỗ, vì như thế ngớ ngẩn lắm

 

và tớ sẽ không đến gần để hôn cậu ấy được.

 

Nên tớ muốn được nhảy với cậu ấy,
nhưng tớ sợ tớ sẽ ngã mất.

 

Không đâu, chỉ cần, dựa vào cậu ấy.

 

Cái gì, như mấy điệu nhảy chậm hồi cấp hai hả?
Ngớ ngẩn lắm.

 

Không. Chỉ là, cậu hiểu mà, để cậu ấy giúp.
Tỏ ra thật tự nhiên.

 

Được rồi, ừ, nghe có lý đó.

 

Tớ ngán thái độ ''tội-nghiệp-bản-thân'' cậu lắm rồi.

 

Việc này dễ thôi. Được rồi, đứng lên.

 

Không. Trò này xấu hổ lắm.

 

Trò này xấu hổ hả?

 

- Ừ.
- Ừ, cậu từng làm việc đáng xấu hổ hơn rồi

 

Thôi nào, vứt tay điều khiển đi.
Đứng lên.

 

Đứng lên nào.

 

Tớ phải dạy cậu...

 

- Được rồi.
- Mẹ bắt tớ phải học mấy bước nhảy...

 

Đừng... đừng căng thẳng.
Đừng lo lắng gì cả.

 

Tay phải để ở eo.

 

- Tay trái để ở hông.
- Ừ.

 

Cậu ấy sẽ để tay ở đây và cứ dựa về phía cậu ấy.

 

- Hiểu chứ?
- Vậy còn...?

 

Thử bước đi. Như thế này.

 

Theo hướng này.

 

Được rồi.

 

Thấy không?

 

Chắc phải chọn bài nào thật chậm, nhỉ?

 

Hóa ra nhà hàng sushi không có dịch vụ ship hàng

 

nên bố và tớ sẽ ra đấy mua.
Muốn đi cùng không?

 

Không, tớ... tớ sẽ ở nhà.

 

Chuyện này khá lôi cuốn.

 

Ừ, đúng chứ?

 

Cậu ổn chứ?

 

Nhìn cậu có vẻ lạ.

 

Tớ nghĩ, có lẽ...

 

tớ thấy hạnh phúc.

 

Tuyệt.

 

Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

 

Ngày đầu tiên quay lại trường thế nào?

 

Tốt ạ. Đều ổn cả.

 

Kiểu như... con phải làm quen với mọi thứ nhưng vẫn rất vui.

 

Vâng, trường mới có một cố vấn mới,
và cô ấy rất thông minh, nên...

 

- Con nghĩ mọi chuyện sẽ ổn, mẹ ạ.
- Tuyệt quá.

 

Tuyệt quá, Tyler.

 

Bố mẹ rất tự hào về con.

 

Giờ thì vòng cái bên phải.
Không, không, không, bên to hơn.

 

- Bên to hơn.
- Tớ đang làm đây còn gì.

 

Cậu có làm đúng đâu.
Chúa ơi, làm lại từ đầu đi.

 

- Cậu thả lỏng chút được không?
- Cậu... cậu không chịu lắng nghe!

 

Cậu căng thẳng quá đấy.

 

Tớ không căng thẳng.
Chính cậu bảo chúng ta nên đeo cà vạt.

 

Chẳng phải vũ hội trang trọng gì.

 

Và nếu cậu muốn đeo cà vạt,
thì tốt nhất là nghe tớ hướng dẫn.

 

Chúng ta cần tìm cho cậu một cô.

 

Im đi. Làm lại đi.

 

Nghiêm túc đấy, Jensen.

 

Vậy đi, cậu giúp tớ thắt cà vạt,
tớ giúp cậu kiếm một cô.

 

Tớ không cần cậu giúp.

 

Tớ.. tớ biết.
Tớ chỉ... tớ chỉ nói thế thôi.

 

Cậu đã, kiểu như

 

làm tình nhiều rồi, phải không?

 

Ừ, tớ có khá nhiều kinh nghiệm rồi.

 

Vậy sao chúng ta sống sót được?

 

Sao chúng ta mang được ánh sáng đến
một thế giới dường như chỉ có bóng đêm?

 

Đây là vũ hội đầu tiên
mà tớ không phải làm DJ trong hai năm nay.

 

Vậy giờ cậu được nhảy rồi.

 

Chàng trai, mọi người muốn làm DJ
vì họ không phải nhảy.

 

Tớ còn tưởng vì gu âm nhạc của cậu xuất sắc quá.

 

Món quà của tớ cho thế giới này đấy.

 

Xin chào.

 

Xin chào.
Là cậu phải không?

 

Tớ lấy cho anh ấy một vé mời.
Tại vì có vẻ cậu quên mất.

 

Anh không tham gia vũ hội hồi còn học cấp ba

 

vì thấy quá kì quặc khi nhảy cùng con gái.

 

Có lẽ với em cấp ba chỉ là thứ vớ vẩn, nhưng với anh,

 

cuối cùng anh cũng có cơ hội nhảy cùng bạn trai mình.

 

Nếu cậu ấy muốn.

 

Tất nhiên, em muốn.

 

Sau khi lảm nhảm về việc làm DJ.

 

Ừ, tớ cũng thế.

 

Chào.

 

Chào.

 

Các cậu nhìn tuyệt lắm.

 

Cảm ơn.
Ừ, tớ đã trang trí gậy chống, nên...

 

Tớ đùa đấy.

 

Nếu đã bắt buộc phải vào, đi thôi nào.

 

Được thôi.

 

Được thôi.

 

- Sẵn sàn chưa?
- Rồi.

 

Tốt.

 

- Tony. Caleb. Chào!
- Chào, cậu sao rồi?

 

- Chào. Đây là Tamika.
- Chào, Tamika.

 

- Chào, Tamika.
- Chào.

 

Cô ấy là bạn gái tớ.

 

Cậu không muốn ngồi xuống thật hả?

 

Không, tớ không muốn ngồi. Tớ muốn nhảy.
Tớ cần giữ sức thôi.

 

- Muốn uống gì không?
- Cậu biết đấy, toàn đồ không cồn thôi.

 

Ừ, nhưng tiếp thêm đường cũng tốt.

 

Cậu đã rất tốt với Hannah.

 

Tớ chỉ muốn nói vậy thôi.

 

Vậy hả? Cậu biết đấy, nếu tớ không làm hỏng chuyện đó
như cách tớ làm hỏng mọi thứ.

 

Cậu không muốn đọ với tớ về khoản đó đâu.

 

Tớ xin lỗi vì cậu đã không thể nói với tớ.

 

Đi nào.
Chúng ta phải quẩy bài này!

 

Được, nhưng đông người quá.

 

Sán nhả này sắp nuốt chửng người rồi.

 

- Ừ!
- Kệ xác. Đi thôi.

 

Jensen, đi thôi.
Cậu có muốn quẩy hay là không?

 

Tớ...

 

Tớ muốn.

 

Tất nhiên muốn rồi.

 

Này, đi thôi.

 

Nếu Jeff Atkins ở đây, cậu ấy sẽ nói,
"Nhấc mông lên và ra nhảy đi".

 

Mấy cậu nhanh lên! Đứng dậy!

 

Liên hệ dịch vụ dịch thuật chuyên nghiệp
WTranz@hotmail.com - 096.8577.065

 

Làm sao tìm được niềm vui trong cuộc sống...

 

trong thế giới không còn Hannah?

 

So với họ thì tớ còn tốt chán.

 

Sao chúng ta có thể biến những tổn thương,

 

biến bóng đêm thành ánh sáng?

 

Tôi nghĩ câu trả lời là yêu thương lẫn nhau.

 

Nói thì dễ.

 

Nhưng chúng ta sẽ làm gì khi yêu thương quá khó?

 

Muốn uống đồ thật không?

 

Không, cảm ơn. Tớ ổn.

 

- Hoài niệm, nhỉ?
- Tớ nghe nói cậu đang chuẩn bị chuyển trường.

 

 

Ừ, tớ sẽ làm lại từ đầu.

 

May mắn ghê.

 

Tớ sẽ nhớ nơi này.

 

Tất cả.

 

Nhớ năm đầu không?

 

Tối trước ngày học đầu tiên,
cậu đã ở lại nhà tớ.

 

Chúng ta thức và nói về việc sẽ trở thành vua của cả cái trường này.

 

Ừ, tớ nhớ.

 

Tớ luôn nh.ớ

 

Tớ cũng thế, người anh em.

 

Justin.

 

- Cậu ổn chứ?
- Cậu ấy ổn mà.

 

Tớ không thể đụng vào cậu ấy
hay cậu, không là tớ sẽ vào tù.

 

Hay đấy. Tớ không có đề với việc đấy.

 

Cậu là người tốt, Clay.

 

Cậu cần tìm một cô,
nhưng cậu là người tốt.

 

Cậu ổn chứ?

 

Ừ, tớ chỉ...

 

Tớ phải vào buồng vệ sinh một chút, nhé?

 

Tớ... tớ sẽ quay lại ngay.

 

Ừ.

 

Một tấm nữa nào các chàng trai.

 

Tớ không thể...

 

Chết tiệt.

 

Em phải tìm Clay.

 

Cậu đang làm gì một mình ở chỗ tối tăm này vậy?

 

Kinh dị quá đấy.

 

Giờ tớ không một mình nữa, đúng không?

 

Mấy tấm đệm để làm gì vậy?

 

Chắc hôm qua, họ tổ chức đấu vật.

 

Khoan, trường mình có đội đấu vật à?

 

- Cậu từng là CĐV mà.
- Không phải cho đội đấu vật.

 

Và tớ là một CĐV kém cỏi.

 

Ừ, cậu kém thật.

 

- Sao? Cậu nói trước mà.
- Kể cả thế.

 

Cậu đẹp lắm.

 

Xin lỗi.

 

- Vì khen tớ đẹp hả?
- Ừ.

 

Vậy thật sự cậu đang sống với Clay hả?

 

Ừ.

 

Họ nhận nuôi tớ.

 

Kiểu như, tại sao lại có người muốn làm vậy, tớ không hiểu.

 

Tớ thì hiểu.

 

Cậu từng nghĩ tới nó chưa?

 

Làm việc Hannah đã làm?

 

Không.

 

Tớ không nghĩ đến nó.

 

Với những việc đã xảy ra, tớ...

 

Tớ chưa từng nghĩ đó là giải pháp

 

Tớ đã có những ngày tồi tệ.

 

Nhưng...

 

- Tớ luôn muốn sống.
- Ừ.

 

- Tớ muốn được sống.
- Tớ biết.

 

Cy, đọc cái này đi.
Em vừa nhận được tin nhắn này.

 

Chúa ơi, Mack.

 

Không thể để cậu ấy làm thế.
Phải ngăn cậu ấy.

 

Chúng ta phải ra khỏi đây.
Phải gọi cảnh sát.

 

- Đồng ý.
- Nếu là thế, đời cậu ấy coi như xong.

 

Thế nào thì cậu ấy cũng xong đời.
Cậu ấy vào tù hoặc là cậu ấy chết.

 

Tyler không muốn chết đâu.
Tớ biết.

 

Tony đâu rồi?

 

- Có chuyện gì vậy?
- Cậu thấy Jess đâu không?

 

- Jess...
- Đừng.

 

- Làm ơn?
- Chuyện gì? Cậu muốn gì?

 

- Tớ không biết phải làm gì nữa.
- Vậy hả?

 

- Cậu không biết phải làm gì?
- Jess, tớ có thai.

 

Lần tới, khi ai đó đang đối mặt với tuyệt vọng

 

và họ chuẩn bị đưa ra một quyết định khinh khủng.

 

Chúng ta sẽ làm gì?

 

Justin, tìm Jessica đi.

 

Tập hợp mọi người lại.
Khóa cửa lại, ở yên bên trong

 

và đừng gọi cảnh sát.

 

Tớ phải đi tìm Tony.

 

Chuyện quái gì vậy? Clay!

 

Chúng ta sẽ nhìn đi hướng khác?

 

Chúng ta sẽ chỉ tự bảo vệ bảo thân hay giúp đỡ họ?

 

Chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể để cứu họ chứ?

 

Tôi nghĩ tôi biết điều mà Hannah muốn chúng ta làm.

 

Tyler!

 

Tyler, cậu làm gì vậy...

 

Cậu đang làm gì vậy?

 

Rời khỏi đây đi, Clay. Về nhà đi.

 

Không. Không, tớ...

 

Đừng... Đừng là vậy, Tyler.

 

Rời khỏi đây ngay bây giờ.

 

Tyler, làm ơn, nghe tớ này.
Cậu không muốn làm việc này.

 

Tớ biết cậu không muốn thế.

 

Cậu chẳng biết cái mẹ gì về tớ cả.

 

Không. Không, tớ biết.
Tớ biết vì tớ cũng đau khổ.

 

Tớ tức giận.
Tớ đã không nhận ra cậu cảm thấy tồi tệ thế nào.

 

Tớ xin lỗi vì đã không nhận ra.

 

- Clay!
- Đáng nhẽ...

 

Này, đi vào trong đi!

 

- Chúa ơi, Clay!
- Vào trong đi!

 

Tránh ra ngay đi.

 

Tyler, làm ơn. Đừng làm thế.

 

- Tớ phải làm.
- Không, cậu không phải làm việc này.

 

Cậu có thể quay lưng lại.

 

Cậu có thể về nhà.

 

Mọi người đều biết rồi.

 

Chỉ có những người quen cậu biết thôi

 

và họ muốn giúp cậu.

 

- Nhảm nhí.
- Không, nghe này.

 

Tyler, họ biết cậu đang đau khổ, chúng ta đều như vậy.

 

Và tớ cũng không biết phải là gì với nó.

 

Được chứ? Tớ đã cố làm hại người khác.

 

Tớ đã cố hại cậu,
và việc đó chẳng có ích gì cả.

 

Việc đó chẳng giúp ích gì cả.
Nghe này. Không được gì đâu!

 

Tyler, nghe này.
Cậu sẽ không sống sót ra khỏi đó.

 

Và tớ không muốn cậu chết.

 

Tớ... tớ không muốn cậu chết.

 

Nếu như cậu nghĩ như vậy.

 

Nếu như cậu thật sự nghĩ nó sẽ thay đổi được điều gì

 

chứ không phải mang lại một tấn bi kịch khác

 

rằng người lớn chỉ khóc thương trong một tuần, rồi sẽ quên đi.

 

Nếu cậu thật sự nghĩ sẽ có gì thay đổi

 

thì cứ làm điều cậu phải làm.

 

Dừng lại đi, Tyler.

 

Làm ơn?

 

Chẳng còn gì tớ có thể làm cả.

 

Có mà.

 

Chúng ta sẽ cùng tìm ra.

 

Được chứ?

 

Tớ hứa.

 

- Cái quái gì vậy?
- Đó là Tony. Không sao đâu.

 

Là Tony. Chúng ta sẽ đi khỏi đây.

 

Lên xe đi!

 

Để tớ giúp cậu.

 

Đi nào. Không sao đâu.

 

Chết tiệt. Đi, nhanh lên.

 

Thôi nào. Lên xe đi.

 

Clay!

 

Clay!

 

- Chết tiệt.
- Cậu ổn chú?

 

Không.

 

Chuyện này rất tệ, phải không?

 

Ừ.

 

Chúng ta là sao đây?

 

Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

 

Để tìm kiếm sự giúp đỡ,
hãy truy cập 13reasonswhy.info.

 

Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com